Bạn đang theo dõi câu chuyện hấp dẫn tại Thư viện tiên hiền với chương đầu tiên của “Tái Sinh, Gia Đình Máu Lạnh”.
Trong một khoảnh khắc sinh tử cận kề, tiếng còi báo động liên tục vang lên trong thang máy chật kín người. Trái tim mỗi người đều đập thình thịch, như thể đang bị đẩy lên tận cổ họng, trong khi những tiếng kêu hoảng loạn vang lên:
“Nhanh! Nhanh đóng thang máy lại! Bọn xác sống đuổi tới rồi!”
“Không được! Thang máy quá tải rồi! Không thể đóng lại!”
Cảnh Miên, đang trong tình thế nguy hiểm, nhìn thấy mẹ mình – Trương Bội Vinh – đầy lo lắng. Với tâm trạng không thể làm gì khác ngoài việc làm dịu mẹ mình, Cảnh Miên nhẹ nhàng nói: “Mẹ, đừng sợ, chúng ta đổi chỗ, mẹ vào trong này đi.”
Trương Bội Vinh vội vàng luồn qua khe hở, bước vào trong thang máy. Chị gái kế của Cảnh Miên, Khương Bích Thuần, nhanh chóng chen vào theo. Trong lúc hoảng loạn, Cảnh Miên bị đẩy ra sát mép thang máy. Dù bất mãn với hành động của Khương Bích Thuần, Cảnh Miên không muốn tạo thêm rắc rối trong thời khắc này.
Những người trong thang máy gào thét trong hoảng loạn, yêu cầu mọi người ở gần cửa thang máy phải nhường chỗ: “Mau xuống một người! Không kịp rồi, nếu không chúng ta đều chết hết!”
Tuy nhiên, những người đứng ở mép thang máy không có ý định nhường chỗ. Họ sợ hãi và không muốn đối mặt với cái chết chắc chắn nếu phải xuống dưới. Tiếng gầm gừ ngày càng gần dường như càng khiến mọi thứ trở nên tuyệt vọng hơn.
Bất ngờ, Khương Bích Thuần với vẻ mặt tàn nhẫn đá mạnh vào lưng Cảnh Miên, khiến cô bị đẩy ra ngoài thang máy. Cảnh Miên bị ngã và trượt trên sàn đá cẩm thạch, cố gắng đứng dậy nhưng chân cô bị kéo lại bởi một lực mạnh.
“Mau đóng cửa lại!” Mọi người bên trong thang máy gấp gáp hô hào, các ngón tay nhấn nút đóng cửa liên tục.
Cảnh Miên đau đớn nhìn lại phía sau khi con xác sống biến dạng đã xé nát đôi chân của mình. Tiếng hét của cô hòa vào trong sự hoảng loạn và đau đớn khi bầy xác sống tràn đến, cắn nát tay chân và xé rách cổ cô. Đôi mắt của cô nhìn thấy hình ảnh của mẹ mình trong thang máy, ánh mắt mẹ không hề hướng về cô mà chỉ tập trung vào sự an toàn của mình và Khương Bích Thuần.
Sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại, những xác sống đông đúc nhanh chóng bao vây và xé xác Cảnh Miên trong cảnh tượng đầy bạo lực và tuyệt vọng. Trong khi đó, mẹ cô – Trương Bội Vinh – không có một hành động nào cứu vớt con gái mình, khiến Cảnh Miên chết với nỗi đau bị bỏ rơi và không được cứu giúp.
Năm thứ 52 theo lịch Mạt Thế, trong một khu ký túc xá cũ kỹ, Cảnh Miên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cô tỉnh lại trên ban công hẹp, nơi có những đồ đạc cũ nát và một tấm thảm đen nhẻm là chỗ ngủ của mình. Vừa bị đánh thức bởi cú đá của Khương Bích Thuần, Cảnh Miên dần nhận ra rằng mình đã trở lại thời điểm khi cô mười tám tuổi.
Khương Bích Thuần, với thái độ độc ác, yêu cầu Cảnh Miên phải tham gia vào đội săn bắt: “Dậy mau, đừng ngơ ngẩn nữa! Hôm nay dù thế nào mày cũng phải tham gia vào đội săn bắt!”
Cảnh Miên, với lòng hận thù dâng trào, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và đáp trả bằng một cú đá mạnh mẽ vào Khương Bích Thuần, khiến cô ta ngã lăn vào trong nhà. Trương Bội Vinh, với sự thương xót giả tạo, vội vàng chạy đến đỡ Khương Bích Thuần, khiến Cảnh Miên càng cảm thấy sự bất công và sự thờ ơ của mẹ mình.
Cảnh Miên bùng nổ trong cơn giận dữ, không thể kiềm chế khi nhìn thấy sự đối xử tồi tệ từ gia đình mình. Cô lên tiếng chỉ trích sự thờ ơ của mẹ đối với mình trong suốt những năm qua, cũng như sự bất công mà cô phải chịu đựng từ Khương Bích Thuần và gia đình mới.
Trương Bội Vinh cảm thấy bất lực và cố gắng giải thích rằng tình hình hiện tại đang rất nguy cấp. Cô nhấn mạnh rằng việc tham gia đội săn bắt là một nghĩa vụ để gia đình có đủ điểm cống hiến và duy trì cuộc sống ổn định.
Trong khi đó, Khương Bích Thuần chỉ trích Cảnh Miên vì đã không thực hiện bổn phận của mình và mỉa mai sự thiếu hiểu biết của cô.
Cảnh Miên, giờ đây đã không còn là cô gái hiền lành của trước kia, đứng vững trong quyết định của mình, chuẩn bị đối mặt với những thử thách phía trước với sự mạnh mẽ và quyết tâm không còn bị khuất phục bởi bất kỳ ai.
Cảnh Miên không rời mắt khỏi Trương Bội Vinh, ánh mắt của cô chứa đầy quyết tâm và không thể lay chuyển. Cô biết rằng điều kiện cuối cùng của mình sẽ là thử thách lớn đối với Trương Bội Vinh và sẽ làm rõ sự thật về mối quan hệ mẹ con vốn đã rạn nứt.
Trương Bội Vinh, mặc dù đang cảm thấy bối rối và khó chịu, nhưng trước áp lực của tình hình và mong muốn đưa Cảnh Miên ra khỏi nhà càng sớm càng tốt, bà đành phải gật đầu một cách miễn cưỡng.
“Được rồi,” Trương Bội Vinh nói, giọng bà tỏ vẻ bất mãn nhưng không thể làm khác. “Mẹ sẽ làm như con yêu cầu.”
Khương Bích Thuần không thể tin vào tai mình, cảm thấy như mình vừa bị một cú sốc lớn. Cô ta nhìn Cảnh Miên với ánh mắt đầy sự phẫn nộ và không thể chấp nhận sự nhục nhã sắp tới. “Cảnh Miên, chị sẽ không tha cho tôi sao?” Khương Bích Thuần gầm lên, giọng nói chứa đầy sự căm hờn.
“Chị đã làm khổ tôi bao nhiêu năm nay, giờ đến lượt chị phải trả giá,” Cảnh Miên đáp lại, ánh mắt lạnh lùng không chút thương xót. “Tôi đã kiên nhẫn quá đủ rồi.”
Trương Bội Vinh kéo tay Cảnh Miên ra ngoài, hướng đến nơi sẽ thực hiện các điều kiện mà Cảnh Miên đưa ra. Cảnh Miên không quay đầu lại, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt căm phẫn của Khương Bích Thuần.
Đến khi cả hai mẹ con đã khuất bóng, Khương Bích Thuần tức giận đấm mạnh vào tường, mắt đỏ ngầu. Cô ta biết rằng cuộc sống của mình trong tương lai sẽ không còn dễ dàng như trước và không biết làm thế nào để đối mặt với tình hình này.
Cảnh Miên, với một chút cảm giác chiến thắng trong lòng, chuẩn bị sẵn sàng cho một tương lai không còn gắn bó với gia đình đã từng làm cho cô đau khổ. Sự kết thúc của một chương trong cuộc đời cô cũng là sự khởi đầu của một hành trình mới, nơi cô sẽ phải tự mình tìm kiếm sự sống và cơ hội cho tương lai của mình.
Cảnh Miên cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi lạnh lẽo sâu thẳm khi nhớ lại ký ức đau đớn của kiếp trước. Cô đã sống những tháng ngày dưới sự bảo bọc của An Lăng Vũ, dù cuộc sống không thiếu sự xa hoa và chăm sóc, nhưng tất cả đều chỉ là một trò chơi quyền lực và sự hư vinh. Giờ đây, cô không thể cho phép mình rơi vào lưới nhện của số phận một lần nữa.
Cô lẩn trốn sau quầy hàng, tự nhủ rằng không thể để bất kỳ ai, đặc biệt là An Lăng Vũ, trở thành một phần của số phận mình nữa. Dù có phần rung động trước những ký ức về sự quan tâm mà hắn dành cho mình, nhưng thực tế tàn nhẫn đã khiến cô hiểu rõ ràng rằng đó chỉ là một phần của trò chơi quyền lực.
Cảnh Miên cố gắng bình tĩnh lại, đợi thời cơ để rời khỏi khu đăng ký. Đám đông quanh An Lăng Vũ càng lúc càng đông, chứng tỏ sự chú ý của hắn không hề giảm bớt. Cô không thể mạo hiểm để bị phát hiện, và cũng không muốn tiếp xúc với hắn, dù chỉ là trong thoáng chốc.
“Phải đi thôi,” cô nghĩ, quyết tâm rời khỏi khu vực này. Cảnh Miên quay lại nhìn một lần nữa về phía Trương Bội Vinh và Khương Bích Thuần, không chút cảm xúc. Dù cuộc sống của cô bị tổn thương bởi sự tàn nhẫn và hận thù, nhưng cô không thể để những điều đó ảnh hưởng đến quyết định hiện tại.
Khi mọi thứ đã ổn định hơn, Cảnh Miên lén lút di chuyển ra khỏi khu vực đông người, trốn vào những con đường nhỏ hẹp hơn, nơi ít người qua lại. Cô không còn cách nào khác ngoài việc tự mình tìm kiếm cơ hội sống sót, không phụ thuộc vào bất kỳ ai, không để mình bị ràng buộc bởi những cuộc trao đổi thương mại hay tình cảm giả dối nữa.
Từng bước chân của cô vang vọng trong sự im lặng của khu phố, từng suy nghĩ đều hướng về mục tiêu mới của mình: sinh tồn và tìm kiếm cơ hội, không để quá khứ đè nén và dẫn lối cho tương lai……
Theo dõi ngay để đọc “Tái Sinh, Gia Đình Máu Lạnh” tiếp phần tái sinh thành nữ đại gia trong ngày tận thế mới nhé!